TỰ ÔN LUYỆN TIẾNG NGA
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CHUYẾN TÀU MÃI XA

Go down

CHUYẾN TÀU MÃI XA Empty CHUYẾN TÀU MÃI XA

Bài gửi  Lena Sun Nov 18, 2012 7:32 pm


Hai mươi năm trước, anh đưa vợ con chuyển vào định cư sống ở Miền Nam. Tàu rời ga Hà Nội, qua khỏi ngã tư Khâm Thiên bắt đầu tăng tốc độ. Còn đang ngậm ngùi nhìn lại lần cuối những cảnh, những người của cái thành phố đã từng gắn bó với mình suốt những năm tuổi trẻ, bỗng anh phát hiện ra nàng. Nàng đang rối rít đạp xe theo đoàn tàu. Bất chấp vợ con ngồi ngay bên cạnh, anh nhoài người qua cửa sổ gọi to tên nàng.... “Ai thế bố?” - đứa con gái ngây thơ hỏi. “Bạn của bố” – anh thản nhiên nói với con, rồi hạ cửa sổ, lặng lẽ ngồi thu mình. Xình xịch, xình xịch, xình xịch...

Đoàn tàu ấy vẫn chạy, suốt hai mươi năm qua, trong tâm tưởng của anh. Vợ anh già đi. Con anh đã lớn. Còn anh, đã thấy cái lưng ê ẩm mỗi sáng thức dậy. Người ấy bỏ đi làm ăn tận bên trời Tây. Người ấy giàu có, người ấy thành đạt... Rồi bỗng một hôm, người ấy điện thoại cho anh. Anh bồi hồi nhắc lại kỷ niệm xưa. Nhắc lại chuyến tàu quá khứ còn đang băng qua hiện tại. Ở bên kia đầu dây xa hút, người ấy ngẩn ra cười: “Anh tưởng tượng ra đấy à?”. “Sao lại tưởng tượng? Thế em không nhớ anh đã nhoài người ra gọi...”. “Không. Em không nhớ. Em chưa hề đạp xe theo chuyến tàu nào...” Anh lặng người. Anh tin người ấy nói thực lòng chứ không giả bộ. Vậy là anh nhìn nhầm? Hay anh là kẻ nhớ dai? Trên đời chả ai hơi đâu mà nhớ dai như anh cả. Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo...

Chuyến tàu hai mươi năm đuối sức, từ từ dừng hẳn.

-Trọng Quang-

==================

A FAR AWAY TRAIN TRIP

Twenty years ago, he took his wife and children to the South. The train left the Hanoi station, passed Kham Thien across and began to increase speed. He looked back at last, the people of the city which was familiar with his childhood, he suddenly saw her. She was riding a bicycle and hurried up to catch the train. Despite sitting next to his wife and children, he leaned out the window and called out her name .... "Who is that?" – His daughter asked innocently. "My friend" - he told her calmly, then closed the window, sat quietly withdrawn. Chugs, chugs, chugs ...

The train was still running, for twenty years, in his mind. His wife is now getting older. His children have grown up. And he has backache every morning waking up. That girl moved to Europe. She was rich, successful ... Then suddenly one day, she telephoned him. He was recalling old memories. Recalling the past train trip, which is still running to the present. On the other side of the line, she is laughing with a bit silly: "You imagine, right?". "Why I imagine? Don’t you remember that I leaned out to call ... ". "Nope. I do not remember. I never rode a bicycle following any train ... "He is silent. He knows that she tells him honestly, not pretend. He might be wrong? Or his memory keep this so long? No one in the world remember as long as him. The conversation becomes boring ...

The twenty years train runs slowly and stop.

(Translation by Lena Smile )


Lena

Tổng số bài gửi : 36
Join date : 13/11/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết